Tây
Ninh trước kia vốn là một vùng đất thuộc vùng Thủy Chân Lạp, có tên là
Romdum Ray, tức Chuồng Voi vì nơi đây chỉ có rừng rậm với muôn thú dữ
như cọp, voi, beo, rắn,... cư ngụ. Những người thổ dân ở đây sống rất
thiếu thốn, cơ cực cho đến khi người Việt đến khai hoang thì vùng đất
này mới trở nên trù phú.
Đến thế kỷ thứ XVII, người dân ở các tỉnh Quảng Trị, Quảng Ngãi và Bình
Thuận bị thất mùa, nạn đói đe dọa. Họ được khuyến khích di cư vào các
tỉnh miền Nam. Những người Việt đến định cư khai khẩn đất đai từ Hóc Môn
lên đếnTrảng Bàng rồi qua Gò Dầu lên tận núi Bà Đen. Họ đến mang theo
ngôn ngữ, phong tục, tập quán và nền văn hóa khác với người Cambodia,
nên khi người Việt đến đâu thì người Campuchia tự động lui về hướng tây.